Chướng tái
Chướng tái Ba sơn khốc điểu bi
Hồng trang thiếu phụ liễm đề mi
Ân cần phụng dược lai tương khuyến
Vân thị tiền niên dục bệnh thì
Nguyên Chẩn
Biên tái lam chướng
Ba sơn lam chướng khóc chim thầm
Thiếu phụ tô mày giấu vết thâm
Phụng thuốc ân cần còn gắng nhủ
Cữ này năm trước ốm nằm ngâm
Nguyên Chẩn
Đọc thấy chữ Ba sơn tôi nhớ tới mưa đêm ở Ba sơn. Cũng kỳ lạ là tôi chưa một lần tới Ba sơn, chưa biết mưa đêm ở Ba sơn như thế nào. Ôi, Lý Nghĩa Sơn! Thơ của ông cứ gieo rắc vào đầu tôi trận mưa đêm ở Ba sơn, ngồi khêu đèn bên song tây, kể cho nhau nghe về đêm mưa. Thời hiện đại làm gì còn nến để mà cắt bấc. Ngọn đèn điện sáng trâng trâng, đâu còn cảnh chập chờn ánh nến, ngồi nhìn mặt nhau trong ánh đèn như vậy làm gì còn có hứng về đêm mưa nữa để mà kể. Ôi, mưa đêm ở Ba sơn như thế nào, song tây ra làm sao, cứ mờ mịt như ký ức của một trải nghiệm có thật.
Chữ "phụng" rất hay, nhưng thời hiện đại, nam nữ bình quyền, không còn cơ dùng được nữa. "Ngàn trùng e lệ phụng quân vương", Hoài Thanh từng bình chữ "phụng" rằng: "Chữ "phụng" rất kín đáo, chữ "dâng" sẽ quá xa vời, chữ "tặng" quá suồng sã". Tặng quà là một hình thức suồng sã nhưng ở thời hiện đại không ai bận tâm nữa.
Ba sơn không chỉ có mưa. Ba sơn còn có lam chướng nữa. Ngồi dịch bài thơ này xong không biết phải dùng chữ gì?
瘴塞
瘴塞巴山哭鳥悲
紅妝少婦斂啼眉
殷勤奉藥來相勸
云是前年欲病時
元稹
Chướng tái Ba sơn khốc điểu bi
Hồng trang thiếu phụ liễm đề mi
Ân cần phụng dược lai tương khuyến
Vân thị tiền niên dục bệnh thì
Nguyên Chẩn
Biên tái lam chướng
Ba sơn lam chướng khóc chim thầm
Thiếu phụ tô mày giấu vết thâm
Phụng thuốc ân cần còn gắng nhủ
Cữ này năm trước ốm nằm ngâm
Nguyên Chẩn
Đọc thấy chữ Ba sơn tôi nhớ tới mưa đêm ở Ba sơn. Cũng kỳ lạ là tôi chưa một lần tới Ba sơn, chưa biết mưa đêm ở Ba sơn như thế nào. Ôi, Lý Nghĩa Sơn! Thơ của ông cứ gieo rắc vào đầu tôi trận mưa đêm ở Ba sơn, ngồi khêu đèn bên song tây, kể cho nhau nghe về đêm mưa. Thời hiện đại làm gì còn nến để mà cắt bấc. Ngọn đèn điện sáng trâng trâng, đâu còn cảnh chập chờn ánh nến, ngồi nhìn mặt nhau trong ánh đèn như vậy làm gì còn có hứng về đêm mưa nữa để mà kể. Ôi, mưa đêm ở Ba sơn như thế nào, song tây ra làm sao, cứ mờ mịt như ký ức của một trải nghiệm có thật.
Chữ "phụng" rất hay, nhưng thời hiện đại, nam nữ bình quyền, không còn cơ dùng được nữa. "Ngàn trùng e lệ phụng quân vương", Hoài Thanh từng bình chữ "phụng" rằng: "Chữ "phụng" rất kín đáo, chữ "dâng" sẽ quá xa vời, chữ "tặng" quá suồng sã". Tặng quà là một hình thức suồng sã nhưng ở thời hiện đại không ai bận tâm nữa.
Ba sơn không chỉ có mưa. Ba sơn còn có lam chướng nữa. Ngồi dịch bài thơ này xong không biết phải dùng chữ gì?
瘴塞
瘴塞巴山哭鳥悲
紅妝少婦斂啼眉
殷勤奉藥來相勸
云是前年欲病時
元稹
Hiệp 2:
ReplyDeleteKhóc chim khổ Ba sơn chướng khí
Giấu lệ ngân thiếu phụ tô hồng
Ân cần phụng thuốc nhủ lòng
Kỳ này năm trước bệnh không thấy dừng
"Khốc điểu bi" mà các bác dịch là "khóc chim" thì em hơi nghi ngờ. Câu 1: Ba Sơn chướng khí tiếng chim khóc bi ai. Câu 2: Phấn son trang điểm, thiếu phụ tô mắt cho tươi lên, giấu cái mi mắt kêu khóc (chắc là bị sưng lên)
ReplyDeleteEm dịch tạm: "Núi vắng, chim rừng kêu ai oán
Thiếu phụ tô mi giấu thở than
Phụng thuốc ân cần ngày mai khoẻ
Một năm bệnh tật sẽ lui tan"