Sách của người chết (Chứng chóng mặt)
Hướng tử nhi sanh
Thiền kệ
1. Về người chết và chứng chóng mặt
Người chết lia những viên sỏi cho đến khi tay y mỏi.
Y có mặt từ sớm ở trò chơi và muộn mới về,
y chơi thoải mái và kết quả y cảm thấy không hay.
Phương thuốc của y là vận động, người chết thay đổi nhân và quả.
Người chết đập tan những thông thái choáng người cứ như y đang đấm bị bông.
Giờ đây nó vòng lại từ đầu, thời gian làm hiện lên và bày đặt ra ngày.
Thời gian làm thoát khỏi vỏ mộng của chúng, và này là tiết khí.
Thời gian làm lột mặt đồng hồ.
Y có thể cảm thấy sự rung động của ánh nắng trinh nguyên, ấm áp và ấm áp hơn.
Triệu chứng đầu tiên là khi qua một chiếc cầu cao, y thấy y không thể quay xuống được nữa.
Triệu chứng thứ hai, trên tầng ba mươi của khách sạn y lén nhìn từ ban công và biết đang rơi.
Đó là điều thản nhiên sau chót, đó là mật ngữ của cơ thể, đó là nỗi quay cuồng chầm chậm ở tai trong.
Triệu chứng thứ ba là khi y nhìn thấy những chòm sao và trở nên chóng mặt.
2. Thêm nữa về người chết và chứng chóng mặt
Cũng không tồi, sự cẩn thận mới.
Đó là một phần của cuộc đời y, sau hết, một mảnh vỡ của những điều y biết.
Y thu lại, y quay xuống, y bước nhiều hơn trên bình địa.
Người chết điều chỉnh, y thích cái chân dẻo dai của mình, y liếc cái mắt tinh tường của mình để nhìn xa hơn.
Y không nhìn xuống nữa từ những độ cao, đơn giản vậy thôi.
Y biết đó không phải là sạn trong mắt y, đó chỉ là cảm giác như vậy.
Y nhớ lại mình ở góc một tàu hàu, đang làm cái chĩa.
Y thích nén lại quá khứ, những thời gian tuyệt diệu vẫn ở trên tay.
Thậm chí giờ đây, y sẽ chơi bắt bóng cho đến khi cả vai y mỏi.
Nỗi vui sướng của y là một cú xoay, nó đang tiếp diễn, nó đang quay tít.
Y phải đứng vững bằng chân mình của mình, chỉ thế thôi.
Y phải xem mặt trời và mặt trăng từ bên dưới, chỉ thế thôi.
Marvin Bell
Bài thơ này của Marvin Bell tôi dịch từ bản trên tạp chí The New Yorker.
The Book of the Dead Man (Vertigo)
by Marvin Bell
Live as if you were already dead.
Zen admonition.
1. About the Dead Man and Vertigo
The dead man skipped stones till his arm gave out.
He showed up early to the games and stayed late, he played with abandon, he felt the unease in results.
His medicine is movement, the dead man alters cause and consequence.
The dead man shatters giddy wisdoms as if he were punching his pillow.
Now it comes round again, the time to rise and cook up a day.
Time to break out of one’s dream shell, and here’s weather.
Time to unmask the clock face.
He can feel a tremor of fresh sunlight, warm and warmer.
The first symptom was, having crossed a high bridge, he found he could not go back.
The second, on the hotel’s thirtieth floor he peeked from the balcony and knew falling.
It was ultimate candor, it was the body’s lingo, it was low tide in his inner ear.
The third was when he looked to the constellations and grew woozy.
2. More About the Dead Man and Vertigo
It wasn’t bad, the new carefulness.
It was a fraction of his lifetime, after all, a shard of what he knew.
He scaled back, he dialled down, he walked more on the flats.
The dead man adjusts, he favors his good leg, he squints his best eye to see farther.
No longer does he look down from the heights, it’s simple.
He knows it’s not a cinder in his eye, it just feels like it.
He remembers himself at the edge of a clam boat, working the fork.
He loves to compress the past, the good times are still at hand.
Even now, he will play catch till his whole shoulder gives out.
His happiness has been a whirl, it continues, it is dizzying.
He has to keep his feet on the ground, is all.
He has to watch the sun and moon from underneath, is all.
Hướng tử nhi sanh
Thiền kệ
1. Về người chết và chứng chóng mặt
Người chết lia những viên sỏi cho đến khi tay y mỏi.
Y có mặt từ sớm ở trò chơi và muộn mới về,
y chơi thoải mái và kết quả y cảm thấy không hay.
Phương thuốc của y là vận động, người chết thay đổi nhân và quả.
Người chết đập tan những thông thái choáng người cứ như y đang đấm bị bông.
Giờ đây nó vòng lại từ đầu, thời gian làm hiện lên và bày đặt ra ngày.
Thời gian làm thoát khỏi vỏ mộng của chúng, và này là tiết khí.
Thời gian làm lột mặt đồng hồ.
Y có thể cảm thấy sự rung động của ánh nắng trinh nguyên, ấm áp và ấm áp hơn.
Triệu chứng đầu tiên là khi qua một chiếc cầu cao, y thấy y không thể quay xuống được nữa.
Triệu chứng thứ hai, trên tầng ba mươi của khách sạn y lén nhìn từ ban công và biết đang rơi.
Đó là điều thản nhiên sau chót, đó là mật ngữ của cơ thể, đó là nỗi quay cuồng chầm chậm ở tai trong.
Triệu chứng thứ ba là khi y nhìn thấy những chòm sao và trở nên chóng mặt.
2. Thêm nữa về người chết và chứng chóng mặt
Cũng không tồi, sự cẩn thận mới.
Đó là một phần của cuộc đời y, sau hết, một mảnh vỡ của những điều y biết.
Y thu lại, y quay xuống, y bước nhiều hơn trên bình địa.
Người chết điều chỉnh, y thích cái chân dẻo dai của mình, y liếc cái mắt tinh tường của mình để nhìn xa hơn.
Y không nhìn xuống nữa từ những độ cao, đơn giản vậy thôi.
Y biết đó không phải là sạn trong mắt y, đó chỉ là cảm giác như vậy.
Y nhớ lại mình ở góc một tàu hàu, đang làm cái chĩa.
Y thích nén lại quá khứ, những thời gian tuyệt diệu vẫn ở trên tay.
Thậm chí giờ đây, y sẽ chơi bắt bóng cho đến khi cả vai y mỏi.
Nỗi vui sướng của y là một cú xoay, nó đang tiếp diễn, nó đang quay tít.
Y phải đứng vững bằng chân mình của mình, chỉ thế thôi.
Y phải xem mặt trời và mặt trăng từ bên dưới, chỉ thế thôi.
Marvin Bell
Bài thơ này của Marvin Bell tôi dịch từ bản trên tạp chí The New Yorker.
The Book of the Dead Man (Vertigo)
by Marvin Bell
Live as if you were already dead.
Zen admonition.
1. About the Dead Man and Vertigo
The dead man skipped stones till his arm gave out.
He showed up early to the games and stayed late, he played with abandon, he felt the unease in results.
His medicine is movement, the dead man alters cause and consequence.
The dead man shatters giddy wisdoms as if he were punching his pillow.
Now it comes round again, the time to rise and cook up a day.
Time to break out of one’s dream shell, and here’s weather.
Time to unmask the clock face.
He can feel a tremor of fresh sunlight, warm and warmer.
The first symptom was, having crossed a high bridge, he found he could not go back.
The second, on the hotel’s thirtieth floor he peeked from the balcony and knew falling.
It was ultimate candor, it was the body’s lingo, it was low tide in his inner ear.
The third was when he looked to the constellations and grew woozy.
2. More About the Dead Man and Vertigo
It wasn’t bad, the new carefulness.
It was a fraction of his lifetime, after all, a shard of what he knew.
He scaled back, he dialled down, he walked more on the flats.
The dead man adjusts, he favors his good leg, he squints his best eye to see farther.
No longer does he look down from the heights, it’s simple.
He knows it’s not a cinder in his eye, it just feels like it.
He remembers himself at the edge of a clam boat, working the fork.
He loves to compress the past, the good times are still at hand.
Even now, he will play catch till his whole shoulder gives out.
His happiness has been a whirl, it continues, it is dizzying.
He has to keep his feet on the ground, is all.
He has to watch the sun and moon from underneath, is all.
Bài thơ kinh dị, mấy câu cuối diễn tả 1 trò chơi của trẻ con (hết trò) dang tay quay chong chóng rồi mất thăng bằng té xuống.
ReplyDeleteLà hết giai đoạn "mặc cảm..." chuyển sang thời "định hướng..." rồi chắc! :))