Đây là bài thơ tôi làm cách đây hơn chục năm. Bài thơ này tôi làm khi đọc truyện ngắn Bí ẩn của làn nước của Bảo Ninh. Bây giờ xem lại các bài thơ ngày xưa đấy, tôi nhận thấy phần lớn những bài thơ tôi làm đều nhân đọc một cái gì đấy, xem một cái gì đấy hay nghe một cái gì đấy. Hóa ra cũng có một thời dễ xúc động và tôi chỉ biết làm thơ khi đọc, xem hay nghe một cái gì đấy, thiếu chúng là tịt. Giờ nhìn lại cũng thấy buồn cười. Có thể ngày xưa đã buồn cười rồi, nhưng lúc đấy không nhận ra. Vài năm nữa có khi đọc lại những dòng chữ này cũng lại thấy buồn cười. Nếu cuộc đời là những chuỗi cười bất tận thì rất may mắn. Và cũng may mắn chưa phải là homo sentimentalis. Giờ đây tôi không còn nhớ truyện ngắn của Bảo Ninh như thế nào, may là hồi đấy tôi đã cẩn thận ghi lại chú thích, không thì hôm nay cũng chịu không thể biết được ngọn nguồn bài thơ. Hóa ra người xưa đọc sách đề thơ cũng không phải là một điều gì đáng phải ngạc nhiên.
Bí ẩn của làn nước
Có những nỗi đau không thể nói lên lời
Đành câm lặng theo cùng năm tháng
Dẫu dòng sông cứ chảy hoài ra biển lớn
Có bao giờ con nước cạn lòng khơi
Nỗi đau này mãi mãi chẳng thể nguôi
Cũng chẳng thể cùng ai chia sẻ
Năm tháng trôi qua nỗi đau còn giằng xé
Muốn khóc òa lên sao nước mắt nghẹn trào
Chỉ có dòng sông thấu được nỗi đau
Cứ thắt ruột vật vã hoài con sóng
Bao người đi qua soi bóng mình đáy nước
Mặt chập chờn nào cảm được dòng đau
Dòng sông ơi, sao cứ giấu mãi sâu
Cứ lặng lẽ đêm ngày quằn quại
Phù sa chở đắp bồi bao bến bãi
Mà vết thương lòng chẳng thể nguôi ngoai
Đông A
Bí ẩn của làn nước
Có những nỗi đau không thể nói lên lời
Đành câm lặng theo cùng năm tháng
Dẫu dòng sông cứ chảy hoài ra biển lớn
Có bao giờ con nước cạn lòng khơi
Nỗi đau này mãi mãi chẳng thể nguôi
Cũng chẳng thể cùng ai chia sẻ
Năm tháng trôi qua nỗi đau còn giằng xé
Muốn khóc òa lên sao nước mắt nghẹn trào
Chỉ có dòng sông thấu được nỗi đau
Cứ thắt ruột vật vã hoài con sóng
Bao người đi qua soi bóng mình đáy nước
Mặt chập chờn nào cảm được dòng đau
Dòng sông ơi, sao cứ giấu mãi sâu
Cứ lặng lẽ đêm ngày quằn quại
Phù sa chở đắp bồi bao bến bãi
Mà vết thương lòng chẳng thể nguôi ngoai
Đông A
Ko dễ comment nhưng em thấy bài thơ này hay vì nói được một cách nhẹ nhàng chuyện tưởng chừng không nhẹ nhàng được ..
ReplyDeleteEm đã đọc truyện ngắn này và bài thơ của anh thật sự rất hợp với nó
ReplyDeleteRất quý Bác Đông A
ReplyDelete