Điểu minh giản
Nhân nhàn quế hoa lạc
Dạ tĩnh xuân sơn không
Nguyệt xuất kinh sơn điểu
Thời minh xuân giản trung
Vương Duy
Người nhàn hoa mộc rụng
Đêm tĩnh núi xuân ngần
Trăng ló chim rừng hãi
Chốc kêu khe suối xuân
Nhân nhàn quế hoa lạc
Dạ tĩnh xuân sơn không
Nguyệt xuất kinh sơn điểu
Thời minh xuân giản trung
Vương Duy
Người nhàn hoa mộc rụng
Đêm tĩnh núi xuân ngần
Trăng ló chim rừng hãi
Chốc kêu khe suối xuân
Tôi chưa từng nhìn thấy hoa mộc vàng (kim mộc tê) ở Việt Nam và không rõ ở Việt Nam có không. Tôi thấy hoa mộc vàng lần đầu tiên ở Nhật, một cây rất lớn, chi chít hoa và hương rất ngát, vào mùa thu. Gọi là hoa mộc vàng có thể kém chính xác vì màu hoa không hẳn vàng, hơi sậm đỏ, kiểu màu da cam. Hoa mộc vàng cùng một chi và loài với hoa mộc trắng (ngân mộc).
Bài thơ của Vương Duy như một bức tranh. Đẹp. Đêm trăng, thanh tĩnh, hoa mộc lặng lẽ rơi, chốc chốc có tiếng chim kêu giữa nước non đại ngàn. Có cảnh, có hoa, có trăng, có tiếng chim kêu. Ẩn sau đó là hương thơm ngát của hoa mộc. Bài thơ không viết về mùi hương, nhưng mùi hương đẫm cả bài thơ. Nhàn! Sao cứ phải bận rộn lao đao mà bỏ qua những giây phút diệu kỳ như vậy của thiên nhiên?
鳥鳴澗
人閒桂花落
夜靜春山空
月出驚山鳥
時鳴春澗中
王維
人閒桂花落
夜靜春山空
月出驚山鳥
時鳴春澗中
王維
No comments:
Post a Comment