Hoa này có tên gọi là lạc tiên, nhưng tôi gọi nó là hoa thụ nạn. Thụ nạn là tên tôi dịch từ tiếng Anh, passion flower. Tôi không hiểu tại sao người Việt gọi nó là lạc tiên. Tôi cảm thấy "lạc tiên" quá xa lạ với bông hoa, và thậm chí đi ngược lại với nguồn gốc tên gọi của hoa. Tôi biết tôi đã làm một việc vô nghĩa, bởi vì chưa chắc thiên hạ đã thích cái tên tôi đặt ra, và tên gọi đã hình thành rồi thì khó mà thay đổi được. Bất kể thế nào, tôi cứ gọi hoa là hoa thụ nạn. Khổ nạn của một con người đơn độc lẻ loi tuẫn nạn cho tội lỗi của con người. Hoa có tên khoa học là Passiflora caerulea, và là quốc hoa của Paraguay. Người Nhật gọi hoa là hoa đồng hồ (thời kế thảo).
Mở đầu truyện ngắn Funes, một trí nhớ siêu việt, Borges viết: "Tôi nhớ anh (tôi không có quyền thốt ra động từ linh thiêng này, chỉ có một con người trên mặt đất này có quyền đó và người đấy đã mất) với một bông hoa thụ nạn sẫm trong tay, đang ngắm nhìn nó cứ như thể chưa có một ai nhìn thấy nó, mặc dù anh có thể ngắm nó từ lúc tờ mờ buổi sớm đến lúc chạng vạng chiều buông, cả cuộc đời". Khi tôi nhìn thấy bông hoa, tôi chợt nhớ tới truyện ngắn này của Borges. Cách mở đầu câu chuyện của Borges rất lạ, nhưng tôi không phân tích nổi nó lạ như thế nào. Nhưng nó đã lưu vào trí nhớ của tôi. Lẽ ra tôi không nên nhớ. Đến một lúc nào đó tôi sẽ cảm thấy mệt mỏi vì cái đầu tôi đã đa mang quá nhiều thứ. Vụn vặt và linh tinh. "Thượng đế đã ban cho người khả năng lãng quên". Nếu con người không có khả năng lãng quên thì đấy là một khổ nạn khủng khiếp. Nhưng nếu như bộ não bỗng nhiên quên hết mọi thứ, như cái ổ đĩa máy tính bị format sạch trơn thì đấy cũng là một khổ nạn kinh khủng. Con người, rất hay, vừa nhớ lại vừa quên. Nhưng tuyệt nhiên không có một cơ chế nào để biết bộ não ta sẽ lưu lại cái gì và sẽ xóa cái gì. Nếu ta ý thức và điều khiển được cơ chế ghi-xóa đấy thì không rõ đó có phải là một khổ nạn nữa không. Vậy làm sao khi nhìn thấy bông hoa thụ nạn tôi nhớ tới Borges? Tôi lưu ký chúng khi nào để rồi bỗng đột ngột liên kết chúng với nhau?
Mở đầu truyện ngắn Funes, một trí nhớ siêu việt, Borges viết: "Tôi nhớ anh (tôi không có quyền thốt ra động từ linh thiêng này, chỉ có một con người trên mặt đất này có quyền đó và người đấy đã mất) với một bông hoa thụ nạn sẫm trong tay, đang ngắm nhìn nó cứ như thể chưa có một ai nhìn thấy nó, mặc dù anh có thể ngắm nó từ lúc tờ mờ buổi sớm đến lúc chạng vạng chiều buông, cả cuộc đời". Khi tôi nhìn thấy bông hoa, tôi chợt nhớ tới truyện ngắn này của Borges. Cách mở đầu câu chuyện của Borges rất lạ, nhưng tôi không phân tích nổi nó lạ như thế nào. Nhưng nó đã lưu vào trí nhớ của tôi. Lẽ ra tôi không nên nhớ. Đến một lúc nào đó tôi sẽ cảm thấy mệt mỏi vì cái đầu tôi đã đa mang quá nhiều thứ. Vụn vặt và linh tinh. "Thượng đế đã ban cho người khả năng lãng quên". Nếu con người không có khả năng lãng quên thì đấy là một khổ nạn khủng khiếp. Nhưng nếu như bộ não bỗng nhiên quên hết mọi thứ, như cái ổ đĩa máy tính bị format sạch trơn thì đấy cũng là một khổ nạn kinh khủng. Con người, rất hay, vừa nhớ lại vừa quên. Nhưng tuyệt nhiên không có một cơ chế nào để biết bộ não ta sẽ lưu lại cái gì và sẽ xóa cái gì. Nếu ta ý thức và điều khiển được cơ chế ghi-xóa đấy thì không rõ đó có phải là một khổ nạn nữa không. Vậy làm sao khi nhìn thấy bông hoa thụ nạn tôi nhớ tới Borges? Tôi lưu ký chúng khi nào để rồi bỗng đột ngột liên kết chúng với nhau?
No comments:
Post a Comment